[Nhất thực thiên hạ] 48


Nga, chương này là H a … !

Đệ tứ thập bát chương: Rốt cục hạ đỗ

Nụ hôn dần dần trở nên cực nóng cùng cuồng dã, hai tay kháng cự cũng biến thành ôm nhau. Di Nguyệt Thụy chậm rãi nhắm mắt lại đắm chìm trong nụ hôn càng ngày càng nồng nhiệt của Di Nguyệt Lãnh, cảm thụ được nụ hôn bên môi chậm rãi dời về phía tai.

“Thụy nhi!” Khí tức ấm áp, như vũ mao chạm đến, khoái cảm khiến Di Nguyệt Thụy có cảm giác muốn vọng động.

Di Nguyệt Lãnh vừa nỉ non, vừa chậm rãi hướng đến cái cổ non mịn, xa nhau một thời gian, khiến y vô cùng tưởng niệm thân thể này, nó giống như một dòng nước lũ đánh sâu vào lý trí y.

“Ách…… Đừng……” Di Nguyệt Thụy thở hổn hển một hơi, chỉ vì Di Nguyệt Lãnh chẳng biết từ lúc nào đã mở rộng y phục của hắn, chui đầu vào trước ngực hắn, trêu chọc hai điểm thù du giữa ngực.

“Thụy nhi……” Ngón tay thon dài như là đạn tấu cầm khúc, tinh tế vuốt ve làn da tuyết trắng, chậm rãi đi tới khu vực y hướng tới đã lâu.

Di Nguyệt Lãnh nâng người lên một chút, ánh mắt như liệt hỏa khiến thần kinh yếu ớt của Di Nguyệt Thụy không chịu nổi. Đôi mắt có chút ẩm ướt, mặt như hoa đào, là da như ngọc, còn có thân hình run nhè nhẹ như mời y tinh tế nhấm nháp.

“Đừng xem……” Di Nguyệt Thụy giơ tay lên muốn che khuất ánh mắt của y, nhưng lúc này thần sắc xấu hổ của hắn lại càng thêm kích thích Di Nguyệt Lãnh, cúi đầu một lần nữa bắt lấy cánh môi đỏ tươi, như muốn cắn nuốt lẫn nhau, không cho chạy thoát.

Nụ hôn chậm rãi thăm dò những nơi huyền bí của thân hình xinh đẹp, đi đến yết hầu, đi qua ngực, lướt qua eo, cuối cùng đi tới khu vực khó có thể nói, tinh tế dùng môi dỗ dành, ngón tay lại vụng trộm hướng đến mục đích cuối cùng.

“Ngừng…… Ngừng…… Dừng lại……” Di Nguyệt Thụy lắc lắc đầu, mái tóc đen như tơ rải trên gối, đánh sâu vào thị giác của người xem. Nhưng trái ngược với lời nói chính là đôi tay kia nắm chặt mái tóc đang vùi giữa hai chân.

Cặp môi đỏ mọng phun ra bạch dịch, ngón tay chậm rãi đi tới cấm địa, cảm nhận được nhân nhi có chút cứng lại, Di Nguyệt Lãnh một lần nữa trở lại bên trên, “Đến, Thụy nhi, cảm nhận hương vị của chính mình.”

Một lần nữa lý trí của Di Nguyệt Thụy bị mang đi, quên mất cảm giác kỳ quái do khuếch trương thân thể đằng sau.

Thấy thần sắc mê mang của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh rút ra ngón tay khuếch trương, tăng thêm hôn môi, hạ thân trầm xuống, lợi khí phá tan hết thảy chướng ngại, rốt cục đem hai người dây dưa một chỗ.

Thân thể tựa như bị người hung hăng xé rách thành hai nửa, khoái cảm lúc trước đều ở giờ phút này không cánh mà bay. Lệ theo hai mắt nhắm chặt không ngừng rơi xuống, muốn hò hét lại bị nụ hôn phủ kín, chỉ có thể đem thống khổ nức nở nghẹn ngào giữa cánh môi.

Di Nguyệt Lãnh kiên trì bất động, vươn tay ra vuốt ve những nơi mẫn cảm của hắn, nụ hôn từ cánh môi đi đến khóe mắt, vì hắn xóa đi nước mắt thống khổ.

“Thụy nhi ngoan, buông lỏng sẽ không đau!” Lời nói nhỏ nhẹ trấn an , hai tay cũng không nhàn rỗi, trong đó một tay đi vào nơi hai người tiếp xúc nhẹ nhàng mát xa, tay kia vuốt ve vuốt ve ngọc hành của Di Nguyệt Thụy bởi vì đau đớn mà buông xuống.

Khoái cảm dần dần thu lại, Di Nguyệt Thụy mở hai mắt, thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn mỹ kìm nén, biết rõ Di Nguyệt Lãnh đang nhẫn nại. Có sự săn sóc này là đủ rồi, Di Nguyệt Thụy tự nói với mình, đã đặt quyết tâm cùng người trước mắt đi tới cùng, cho nên như vậy sẽ tốt hơn.

“Ta…… Không có việc gì !” Di Nguyệt Thụy ôm cổ Di Nguyệt Lãnh, có chút thở dốc nói, ngẩng đầu hôn đôi môi phía trên, ý bảo đối phương hắn đã có thể tiếp nhận.

Di Nguyệt Lãnh hơi di chuyển, thấy trên nét mặt Di Nguyệt Thụy xuất hiện một tia khoái cảm, không tiếp tục kiềm chế chính mình.

“Thụy nhi, xin lỗi rồi!” Theo tiếng nói, Di Nguyệt Thụy nghênh đón bão tố.

Một canh giờ trôi qua…… Hai canh giờ trôi qua……

“Ân…… A…… Ngươi…… A…… Ngươi đủ…… Đủ chưa!” Di Nguyệt Thụy muốn chất vấn người còn đang luật động trên người hắn, lại bởi vì động tác của đối phương mà phát ra tiếng rên rỉ.

“Sao có thể đủ!” Thanh âm không còn có sự tỉnh táo như bình thường, bởi vì tình dục mà trở nên khàn khàn, còn mang theo tiếng thở dốc.

“Ngươi…… A…… Dừng lại…… Ân…… Cho ta!” Di Nguyệt Thụy vung cánh tay vô lực vuốt Di Nguyệt Lãnh.

Trả lời hắn chính là Di Nguyệt Lãnh càng thêm mạnh mẽ va chạm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, gian phòng càng thêm hắc ám, nhưng việc nên tiếp tục vẫn đang tiếp tục.

“Cầu…… Cầu ngươi…… Đừng…… Lại đến ……” Di Nguyệt Thụy ôm gối đưa lưng về phía Di Nguyệt Lãnh, thanh âm phát ra mang theo hơi thở mong manh, còn mang theo khóc âm.

“Chờ…… Chờ lát nữa……” Di Nguyệt Lãnh tiếp tục hưởng thụ dục triều. Thân hình xinh đẹp này, làm y cảm thấy thế nào cũng không đủ, cho dù y biết rõ khuôn mặt của nhân nhi dưới thân không sai biệt lắm với y, nhưng y không có biện pháp dừng lại, tưởng niệm tích lũy nhiều năm không thể nào đuổi đi chỉ trong chốc lát.

“A…… Ngươi…… Ân…… Đều…… Chờ đã lâu rồi.” Thanh âm Di Nguyệt Thụy đều đã khản đặc, cơ bản nói không ra lời, nhưng như vậy thật sự hơi quá đáng, hắn cho rằng Di Nguyệt Lãnh là muốn đem hắn làm chết trên giường.

Vì vậy ở ngoài cửa gác hồi lâu, cũng nghe được hồi lâu, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử chợt nghe câu nói cuối cùng của thất điện hạ trong ngày hôm nay: “Di Nguyệt Lãnh, từ nay về sau ngươi mơ tưởng đụng ta, nếu không ta với ngươi cùng họ.”

Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ giống nhau trong mắt đối phương – thái tử điện hạ, thật không bình thường. Đã một ngày còn không ngừng, thất điện hạ, chúng nô tài sẽ giúp ngài cầu nguyện lão nhân gia.

Trong ngự thư phòng, ánh nến lòe lòe, Di Nguyệt Lâm ngồi trước thư trác, vừa nhấc bút muốn phê duyệt tấu chương trước mặt, trong lúc đó chóp mũi ngửi được một cỗ hương vị ngọt ngào, tiếp theo là cảm giác vật gì đó vọt tới bên miệng.

“Ọc!” Một ngụm máu đen phun ra, Di Nguyệt Lâm ngất trên ghế.

“Hoàng thượng…… Hoàng thượng……” Thái giám Tiểu Thuận Tử bị tình cảm đột ngột trước mắt làm sợ tới mức không biết làm sao, liên thanh gọi Di Nguyệt Lâm, nhưng không có một chút phản ứng.

Khuôn mặt tái nhợt, loạng choạng đi tới trước cửa hô to: “Người đâu, mau tới, hoàng thượng thổ huyết té xỉu, mau tìm ngự y!”

Trong lúc nhất thời, cả hoàng cung bối rối vô cùng. Ngoại trừ Hồng Hiên cung của Di Nguyệt Thụy hoàn toàn yên tĩnh, không bị bên ngoài ảnh hưởng.

Ảnh Nhất nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống trước cửa, “Chủ tử, hoàng đế thổ huyết té xỉu. Nương nương của tất cả các cung cùng hoàng tử đều đi đến tẩm cung hoàng thượng.” Nghe được bên trong truyền đến một tiếng trả lời, thân lóe lên, trước cửa không còn thấy thân ảnh.

Trong phòng, Di Nguyệt Lãnh không còn  tiếp tục bất luận cái gì, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt mồ hôi của Di Nguyệt Thụy, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, trong nội tâm là thỏa mãn vô hạn. Cúi đầu hôn hôn trán của hắn.

“Từ bỏ, Lãnh” Di Nguyệt Thụy trở mình. Di Nguyệt Lãnh cười khẽ, giúp hắn dịch hảo góc chăn, đứng dậy mặc y phục.

Mở cửa, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử vẫn còn đang đứng ngoài. Di Nguyệt Lãnh phân phó Tiểu Đắng Tử, “Bảo trù phòng nấu sẵn chút gì đó, chờ Thụy nhi tỉnh thì mang đến cho hắn.”

Tiểu Đắng Tử nghe lệnh đi xuống, Di Nguyệt Lãnh để lại một câu, “Trông nom.” Rồi dẫn Lôi Tư Nghị đi thẳng đến tẩm cung của Di Nguyệt Lâm.

Lời tác giả: H này [ mồ hôi lạnh ứa ra ], ngạch, cái này cái này…… Ta muốn bái sư học nghệ a.

Bình luận về bài viết này

20 bình luận

  1. Pandanus255

     /  Tháng Bảy 21, 2011

    Cám ơn nàng

    Trả lời
  2. miwa-chan

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    Thuy. nhi van^~ chua ngat^’ ah, con` deo? dai ah *do? mat.*
    Thanks nang` ah!!!

    Trả lời
  3. mibabo

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    wow cuồng nhiệt qá àh , cũng phải thôi a Lãnh nhịn lâu quá rồi mà , ăn lần đầu tiên phả ăn cho đã rùi lần sau cứ từ từ mà nhấm nháp chớ *cười đểu*

    Trả lời
  4. lucluuly

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    Ặc… Lãnh a~~ Ngươi quá cường rồi! Thuy nhi a~~ Ngươi cũng không kém… *tung bông* \(^o^)/

    Trả lời
  5. Tky kim

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    Anh Lãnh đáng sợ quá, làm lâu như vậy-_-”
    thể lực ko phải tốt bình thường a.
    Thụy nhi sợ luôn òi.=))

    Trả lời
  6. 1 ngày trời :)) Lãnh ca, em yêu anh :)) Anh thật xứng với chữ “không thương hương tiếc ngọc” a =)) thật thỏa mãn. Mấy truyện kia cứ sợ e thụ mệt nên làm có 1 lần =)) còn Lãnh ca a, ăn cho đã nghiền rồi chăm sóc chưa muộn =))

    Trả lời
  7. quân phạm

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    ko còn lời để nói với Lãnh ca =”=
    1 ngày, á à thể lực có thừa nha, Thụy nhi cũng hok thua kém mà, dẻo dai ghia 😀

    Trả lời
  8. ach,ta …khu khu…ta xiu…

    Trả lời
  9. tuong tu

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    chac…bai phuc lanh ca luon…………ta muon theo bai su………..ma yeu nang nghe MaiLac, phong do ko giam sut chut nao………………….hon’ chut.chut.chut’

    Trả lời
  10. Nga, ta cũng như các nàng thôi, sock nặng a~

    Trả lời
  11. Vì vậy ở ngoài cửa gác hồi lâu, cũng nghe được hồi lâu, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử chợt nghe câu nói cuối cùng của thất điện hạ trong ngày hôm nay: “Di Nguyệt Lãnh, từ nay về sau ngươi mơ tưởng đụng ta, nếu không ta với ngươi cùng họ.”=> câu này ko hỉu lắm nàng T^T……”Di Nguyệt Lãnh, từ nay về sau ngươi đừng mơ tưởng đụng ta, nếu không ta với ngươi không cùng họ “…là vậy hả nàng T^T
    ….amen cầu trời phù hộ cho a Thụy của ta……..Lãnh ca….e bái phục a……….1 ngày trời….có ai mà sung sức như a ko T^T

    Trả lời
  12. renchan

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    Chỉ có thể nói 1 câu thôi! “Quá đã !”~~~~~=))))

    Trả lời
  13. khụ khụ khụ khụ bị sặc do máu chảy nhìu quá ….

    Trả lời
  14. Hắc hắc

    Hắc hắc

    Trả lời
  15. Ai ai

     /  Tháng Bảy 22, 2011

    Sau bao ngày chờ đợi, màn H mong đợi hoành tráng đã diễn ra…A ta mừng quá *tung bông*
    Ăn thế mới là ăn chứ, cho bõ những ngày chờ mong há anh Lãnh *cười gian*

    Trả lời
  16. Non dimenticare me

     /  Tháng Bảy 23, 2011

    “mặt như hoa đào, là da như ngọc” làn da! Ôi, Lãng ka, tên anh lạnh mà sao nóng quá trời, mà cả một ngày sao tg chj cho một đoạn thế này? Ahhh!

    Trả lời
  17. Rinluvce

     /  Tháng Bảy 31, 2011

    ta thích mấy câu thề thốt cùng họ với khác họ của Thụy nhi ghê…haizzz tội nghiệp bé…
    nhưng cũng khâm phục thiệt, mấy bé khác lần đầu đa số ngất hết, bé Thụy nhi nhà ta chắc nhờ ăn nhiều mà có sức nên dẻo thế đấy…hehehe

    Trả lời
  18. cuối cùng ta cũng đợi được ngày này ngày H của 2 anh ,cầm hộp sữa nghĩ vừa uống vừa xem sẽ rất thoải mái ai ngờ bị sặc suýt chết hơn nữa vừa lau lau tác dụng của việc này tiếp tục đọc đến đoạn giữa lại bị sặc do máu phun ra quá nhiều..

    Trả lời

Bình luận về bài viết này